Viết về mẹ, cái cảm xúc trong tôi cứ trải dài và lộn xộn. Thế nên, tôi ví mình là đứa em của tôi, để có thể khỏa lấp đi những xúc cảm dễ vỡ òa trong tâm khảm. Trên đời này, người phụ nữ làm nó khâm phục nhất chắc chắn là mẹ. Mẹ của Nguyên chẳng phải là nhà khoa học hay doanh nhân thành đạt, mẹ cũng không phải là người học rộng, hiểu nhiều. Mẹ - chỉ đơn giản là một người mua ve chai. Nó sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo miền Trung, nơi chỉ có gió Lào, cát trắng, cái nơi đất cũng chẳng thương lấy người, giàu có nhất chỉ là vết tích của chiến tranh. Và ba mẹ nó cũng làm cái công việc phổ biến của người dân quê lúc đó: ba đi rà tìm phế liệu, còn mẹ thì mua ve chai đồng nát. Ngày xưa, mẹ là hoa hậu của làng, không biết bao nhiêu người theo đuổi, toàn công tử đẹp trai, con nhà khá giả, thế mà duyên số thế nào, mẹ lại phải lòng ba -“chú bộ đội” già, hơn mẹ đến gần 10 tuổi. Nên duyên vợ chồng và bằng lòng san sẻ những thiếu thốn về vật chất, lại tảo tần sớm khuya làm trọn phận dâu con để khô...